Love makes time pass
Time makes love pass.
Tình yêu làm thời gian trôi qua.
Thời gian làm tình yêu phôi pha
Trước khi biết yêu ai đó.Phải biết cách buông tay.
Những nỗi nhớ của một ngày rất xanh nối đuôi nhau trở về..
Có đôi khi, đứng lặng yên gữa dòng người qua lại.Tự dưng, chân muốn bước đi mà lòng thì lại muốn đứng yên thôi.
Có đôi khi,cứ vô tình đưa tay sờ trán.Vì cứ ngỡ được ai đó vừa hôn.
Có đôi khi, để tay mình lên cổ, lên ngực áo, lên tim.Những yêu thương vẫn cứ đầy thế.
Như thể mở mắt ra là đã thấy,đưa tay ra là đã chạm.Là tim ấm.Là hạnh phúc.
Vẫn khung cảnh đó.Vẫn con đường đó.Nhưng tình cảm con người đã khác xa nhiều quá.
Những ngày em chạy trốn nỗi cô đơn của sự xa cách.
Anh ở đâu?
Những lúc em cần một bờ vai thương yêu.Cần một cái siết tay.Cần hơi ấm.
Anh ở đâu?
Không cần tưởng tượng.Lòng vốn đã quá nhiều ảo giác.
*Anh hạnh phúc vì ở cạnh em.Nhưng vì niềm hạnh phúc đó mà đổi lấy bất công cho em thì có nên không?Biết,yêu anh phải buồn nhiều lắm.Một năm có 365 ngày thì gần hết 300 ngày anh và em đã không được cạnh nhau.bù đắp bao nhiêu cũng ko đủ..*
Em đã rất cố gắng.Em không khóc.Em đã chờ đợi.Em đã hết lòng.
Nhưng rồi được gì?
Một sự phản bội?Một sự lừa dối?
Anh đã cho em quá nhiều ảo cảm.Quá nhiều sự thương hại.Lúc nào cũng sẵn có để phân phát cho bất kì ai.
Chưa bao giờ là tình yêu.
Chạy trốn cơn đau.Chạy trốn những cùng cực.
Hy vọng vỡ oà sau một lần té ngã, cũng như khi khói thuốc tan đi, lại xô những kẻ đã sống vịn vào nó sóng soài bên những bi kịch mà họ vốn chẳng đủ sức vượt qua.
Em chán cứ phải mong chờ vào những thứ chẳng bao giờ đến
chán cứ phải bịa ra một lý do nào đó để mỉm cười mỗi ngày
chán cứ phải sống như một kẻ mơ ngủ nơi cái thế giới tỉnh táo đến lạnh lùng.
Anh ở đâu.
Những hồn nhiên ngày xưa của em,ở đâu
Em muốn thú nhận với anh một điều.Rằng thì là,em không cần anh.Nhưng cuộc sống của em,cần anh.
Mình mất nhau rồi.Yêu thương ơi..
Rồi anh sẽ thấy.Em là đứa con gái như thế nào.
Em sẽ sống.Em sẽ mạnh mẽ.
Mạnh mẽ ngay cả khi không có anh.Mạnh mẽ ngay cả khi anh lừa dối em..