Anh viết gì cho em khi em 18 tuổi??
Ngọn nến thâu đêm não nuột chảy dài...
Em ước gì cho em khi em 18 tuổi...
Có chiếc lá bạc đầu ngoài khung cửa
vội rơi......
Em trốn cơn đau vào giấc ngủ đơn côi
Anh đừng nói với em
những lời đầy nước mắt
Trong mơ em vừa tìm cho mình một ngôi sao mới thắp
Để tim em sự sống vẫn dâng trào..... Xin đừng là tất cả giấc chiêm baoCho em bước ra ngoài kia với cuộc đời rất thật18 tuổi đời chưa một lần tất bật
Có lẽ nào em đã hết vô tâm.......
Anh đừng nhìn em với cái nhìn lặng câm
Đừng đau đớn nghẹn ngào- rồi qua cả....
Một hôm nào đó em về nơi cõi lạ....
Anh viết tặng em bài thơ tuổi 18 ngọt ngào......
Anh đã kể cho em một nỗi niềm khát khao
Có chiếc lá cuối cùng ở giữa hai cuộc đời
chẳng thể nào rơi nổi........
Em ước mình như Jon-xi không bao giờ ngày cuối
Để những cơn đau không bóp ngẹt
trái tim mình........
Anđecxen đốt cháy cạn mình
que diêm nhỏ xinh xinh
Em 18 giữa đời mơ cổ tích
Mơ một lối về
có lẽ không tĩnh mịch
Vang tiếng bạn bè ríu rít ở ngoài kia...... Rồi tất cả
chỉ là những phép chia
Khi yêu thương
nhắc tên em…
Nếu ngày mai ngừng đập một trái tim 18..... Hãy nói gì với em đi!
Ôi chao!
...trời sắp sáng
Ngọn nến tàn canh
run rẩy giữa thiên đàng.......
[b][b]
[/b]
[/b]Chẳng dám đọc lại bài thơ
Anh viết tặng riêng em giữa mùa hoa sữa
Hoa vẫn nồng nàn da diết nhớ
Chỉ chúng mình vô tâm
Chẳng dám đọc lại bài thơ
Khi hai đứa không còn như ngày ấy
Kỷ niệm xưa ngọt ngào biết mấy
Cứ dâng tràn trong nỗi nhớ không tên
Và chẳng thấy mình cứng cáp lên
Khi đi qua một lần nông nổi
Anh và em cứ nhận mình có lỗi
Gió vô tình chia hai đứa đôi nơi
Em chẳng về đường hoa sữa dạo chơi
Anh chẳng còn những bài thơ viết vội
Chỉ mùa đông thành ra có lỗi
Cho chúng mình bớt cảm thấy ăn năn
Em trở về với những trang văn
Anh trở về với hàm bậc nhất
Em sẽ mãi là phương trình bí ẩn
Chuyện chúng mình chẳng có nghiệm đâu anh
Tình yêu mình như giấc mơ xanh
Trọn một đời em nâng niu gìn giữ
Dẫu chẳng đọc lại thơ, em cũng vui lên chứ
Nước mắt nào lau sạch những niềm đau
Chúng mình đã tự để mất nhau....